Thứ năm, 25/04/2024 23:44 (GMT+7)
Thứ sáu, 27/11/2020 09:27 (GMT+7)

Tìm đâu thầy giáo?

Theo dõi KTMT trên

"Cứ khóc đi! Con trai khóc thì sao! Thua trận thì khóc chứ sao! Sẽ không bao giờ em được khóc một lần nữa, khóc khi mình đã cố hết sức, đã quên hết cả đau đớn để chiến đấu! Rất nhiều năm sau, em sẽ thấy những giọt nước mắt năm 17 tuổi thật đáng giá".

Tìm đâu thầy giáo? - Ảnh 1
Ảnh minh họa.

1. Cậu học sinh lớp 12 tham gia giải bóng rổ Hội khoẻ Phù Đổng tỉnh và bị chấn thương gót chân ở trận tứ kết. Thầy giáo chủ nhiệm cho ra nghỉ nhưng 5 phút sau điện thoại của mẹ lại reo: “Mẹ ơi, bọn con đang thắng sát nút đấy, con ra là thua liền mấy điểm đấy, giờ thua rồi, mẹ nói với thầy cho con vào đi!”. Cùng với lời van vỉ là tiếng nấc nghẹn ngào. Một cậu trai 17 khóc.

Trận đấy thắng thật. Cậu trai đau chân tập tễnh khắp sân và pha bóng phản công ném rổ từ xa ghi 3 điểm của cậu đã giúp đồng đội vào bán kết. Trận tiếp theo thì đội của cậu thua, thua đậm tận hơn 20 điểm. Băng bó như thương binh, cậu rời sân và bờ vai của thầy chủ nhiệm đã chờ sẵn: “Cứ khóc đi! Con trai khóc thì sao! Thua trận thì khóc chứ sao! Sẽ không bao giờ em được khóc một lần nữa, khóc khi mình đã cố hết sức, đã quên hết cả đau đớn để chiến đấu cùng bạn bè! Rất nhiều năm sau nghĩ lại, em sẽ thấy những giọt nước mắt năm 17 tuổi thật đáng giá”.

2. Con trai tôi lần đầu tiên tâm sự với tôi như một người bạn, khi nó được tháo băng chân, 1 tuần sau câu chuyện của nó với thầy chủ nhiệm. Tôi thầm mừng cho con, vì có một thầy chủ nhiệm thương, quý, hiểu trò và “chịu chơi” như thế. Có vẻ, vết thương ký ức của nó về học đường đã thực sự lành hẳn.

….

3. Năm ấy nó vào lớp 8. Buổi đầu tiên đến trường, nó hân hoan khoe: “Năm nay lại cô Th. chủ nhiệm mẹ ạ. Cô Th. dạy toán hiền hiền mẹ khen xinh đó, cô Th. chủ nhiệm con lớp 6 đó”. 

Nhưng mọi sự không đơn giản thế. Chỉ vài tuần sau, con tôi bắt đầu sợ đến trường, sợ đi học, lảng tránh nói chuyện trường lớp, học bài qua loa, đối phó.

Mọi cố gắng tìm hiểu nguyên nhân của tôi đều vô ích, cô giáo vẫn đều đều gửi tin nhắn mỗi tuần: “Con ngoan, lễ phép, con không hào hứng học tập, không hoà đồng với các bạn, không cố gắng để đạt kết quả tốt hơn, đề nghị bố mẹ nhắc nhở con sát sao hơn”. 

Cho đến khi tôi nghe được cuộc điện thoại của con gọi cho bạn, nó đóng cửa nhưng có lẽ do xúc động quá nên nói khá to: “Mày không tưởng tượng được đâu, 4 thằng cao to nhất lớp vây tao trong toilet, một đứa giữ tao, một đứa tụt quần, 1 đứa gí điện thoại vào quay còn thằng đại ca thì bảo: mày nói cho ai biết thì chúng tao sẽ tung clip này lên YouTube, cả thế giới sẽ nhìn thấy mày hở chim, mày sẽ tiêu đời”.

“Không không, chúng nó chưa yêu cầu tao làm gì cả, chưa bắt tao nộp tiền, nhưng lúc nào cũng có một thằng đi qua tao, cười cười, hỏi có muốn xem clip không? Tao căng thẳng lắm, tao không muốn đến lớp nữa, tao muốn bỏ học”.  

… Tôi hẹn gặp cô giáo chủ nhiệm của con và trình bày câu chuyện mong nhận được sự giúp đỡ. 

Nhưng những gì diễn ra sau đó thực sự ngoài sức tưởng tượng của một phụ huynh học sinh như tôi. Cô giáo mời tôi đến trường, gian phòng kín hình như dành riêng cho những trường hợp này. 4 chàng trai cao to lừng lững, đứa thấp nhất cũng 1m70, đứa cao hơn 1m80, râu ria lún phún, giọng ồm ồm. Con trai tôi vẫn chỉ 1m60, không khác gì lắm so với trước lúc nghỉ hè. Và cô giáo chủ nhiệm, xinh xắn dịu dàng như 2 năm trước.

Cô giáo bắt đầu: “Em đã hỏi cả 4 bạn cao to nhất lớp rồi, hỏi riêng từng bạn, không bạn nào nhận đã làm như vậy với con trai, em cũng hỏi con trai rồi, con khẳng định không hề bị bắt nạt. Giờ chị có thể hỏi lại tất cả các bạn và con. Em nghĩ các con đều rất ngoan, em biết các con từ lớp 6, và không ai dám làm việc đó trong phạm vi trường, cũng không em nào dám nói dối cô”.  

Tôi chết lặng, không biết nói thế nào với cô, với con mình.

Không cần thiết phải nhắc lại vì thực sự nó quá kinh khủng với con tôi và quá nặng nề với tôi. Thằng bé không tha thứ cho mẹ việc biến nó thành kẻ phản bội, ngồi lê mách lẻo trong mắt bạn bè. 

Rồi con tôi phải chuyển trường, nó đã sa sút đến độ không còn thiết gì học hành.

Bất ngờ lớn nhất là lúc chia tay, 4 thằng “đầu gấu” ôm thằng bé mũm mĩm của tôi đầy lúng túng: “Không hiểu tại sao lúc ấy chúng tao làm thế. Có lẽ vì sau hè gặp lại, bọn tao đứa nào cũng cao lớn, có người yêu, còn mày vẫn béo tròn mũm mĩm, nhìn chỉ muốn trêu. À mà cái điện thoại hỏng rồi, làm gì còn clip, chúng tao không ngờ mày sợ thế”.

4. Con trai tôi lại kể cho tôi lời chia tay đầy ân hận của 4 thằng bạn, chúng rủ nhau đi xem phim hành động Mỹ, ăn gà rán, trao đổi FB, Messenger, add Zalo... kiểu “những người đàn ông” rồi hố hố há há với nhau: “Mày không biết đấy chứ bọn lớp A3 cũng có đứa bị như mày, thầy chủ nhiệm xử luôn: Bắt cả lũ đứng ra, nếu không xin lỗi bạn thì từng đứa một phải lần lượt “tự xử” y như làm với thằng kia. Ôi giời xin lỗi rối rít ngay và luôn, lại chơi với nhau, thằng kia cũng chả ngượng, đỡ phí 2 năm như chúng mình”. 

Thống kê của ngành Sư phạm cho biết, tới năm 2019, 76% nhân lực sư phạm là nữ, có nghĩa là nhân sự nam chỉ chiếm không đầy 1/4 mà phần không nhỏ trong số đó lại phải làm công việc không trực tiếp liên quan đến giảng dạy: lãnh đạo sở phòng ban, lãnh đạo trường, bảo vệ, tiếp phẩm, lái xe. Nghĩa là những “thầy giáo” thực sự mà những cậu trai dậy thì đầy bất an như con tôi rất cần, chỉ chiếm một tỉ lệ quá quá nhỏ giữa các cô giáo.

Với cách đánh giá của xã hội ngày nay, nhìn vào giáo án của ngành giáo dục, thêm tâm lý “chuột chạy cùng sào mới vào sư phạm” đầy thực dụng, sợ rằng tỉ lệ thầy giáo trong ngành sư phạm còn ít hơn nữa trong tương lai.

Mùa bão lụt, nhìn cảnh bộ đội giúp các cô trò dựng lại trường, khiêng bàn kê ghế, mùa tri ân thầy cô, nhìn hoa và áo dài bay rợp trời, phụ huynh học sinh nào mà không tự hỏi: Lẽ nào sự nghiệp giáo dục chỉ là của các cô giáo? Và như thế có đủ không? Nam sinh sư phạm, các bạn ở đâu?

Thu Hà

Bạn đang đọc bài viết Tìm đâu thầy giáo?. Thông tin phản ánh, liên hệ đường dây nóng : 0917 681 188 Hoặc email: [email protected]

Cùng chuyên mục

Tin mới

Hiến giọt máu đào, trao đời sự sống
Đây là chủ đề của chương trình hiến máu tình nguyện, được Liên hiệp các Hội Khoa học và Kỹ thuật Việt Nam phối hợp với Viện Huyết học – Truyền máu Trung ương tổ chức ngày 24/4.