Sáp nhập Quảng Bình với Quảng Trị: Gắn kết truyền thống văn hóa, mở rộng không gian phát triển
Sáp nhập Quảng Bình với Quảng Trị không chỉ là quyết định về cơ cấu hành chính mà còn là nỗ lực “nối liền một dải” địa lý, gắn kết truyền thống văn hóa, và mở rộng không gian phát triển cho địa phương.
Trong giai đoạn lịch sử, Quảng Bình và Quảng Trị đã có mối liên hệ mật thiết qua các thời kỳ. Cả hai tỉnh đều chứng kiến những biến cố lịch sử phức tạp và cùng nhau trải qua những gian khổ trong cuộc kháng chiến bảo vệ Tổ quốc. Những chiến công oanh liệt đã hun đúc nên tinh thần kiên trung của quân và dân nơi đây, đã tạo ra những giá trị văn hóa, truyền thống đặc sắc.
Trong quá khứ, Quảng Bình và Quảng Trị từng được vua Minh Mệnh hợp nhất thành một đơn vị hành chính mang tên Bình Trị vào năm 1831 – 1832, như một phần của công cuộc cải tổ quy mô lớn trên toàn quốc.
Sau này, trong các cuộc kháng chiến chống thực dân và bảo vệ tổ quốc, khu vực Bình Trị Thiên, bao gồm Quảng Bình, Quảng Trị và Thừa Thiên, đã trở thành biểu tượng chiến đấu quật cường với danh xưng “Bình Trị Thiên khói lửa”.
Đến năm 1975, cả ba tỉnh hợp nhất thành một tỉnh duy nhất mang tên Bình Trị Thiên, trước khi tách thành 3 tỉnh Quảng Bình, Quảng Trị và Thừa Thiên-Huế như hiện nay vào năm 1989 để phù hợp với yêu cầu phát triển kinh tế - xã hội.
Trong bối cảnh hiện nay, khi đất nước chuyển mình theo xu thế chung của kinh tế tri thức và hội nhập quốc tế, việc sáp nhập Quảng Bình và Quảng Trị lại được xem là giải pháp chiến lược.

Theo Quyết định số 759/QĐ-TTg ngày 14/4/2025 của Chính phủ, sau khi sáp nhập, tỉnh Quảng Trị mới sẽ có diện tích tự nhiên khoảng 12.700 km² và dân số lên tới 1.584.000 người. Một quy mô lớn hơn như vậy hứa hẹn sẽ mang lại hiệu quả trong việc tập trung nguồn lực tài chính, nhân sự và công nghệ vào một trung tâm hành chính đồng bộ, qua đó cải thiện hiệu suất quản lý và nâng cao năng lực cạnh tranh.
Không chỉ dừng lại ở việc tái cơ cấu, sáp nhập còn mở ra hàng loạt cơ hội phát triển trong nhiều lĩnh vực như:
Phát triển du lịch: Địa giới của hai tỉnh cùng sở hữu những danh thắng thiên nhiên, như hệ thống hang động nên danh tiếng Phong Nha – Kẻ Bàng ở Quảng Bình và bờ biển dài cùng di tích lịch sử của Quảng Trị. Qua đó, chính quyền có thể xây dựng chuỗi hành trình du lịch liên tỉnh, khai thác triệt để các giá trị văn hóa – thiên nhiên để thu hút du khách trong nước và quốc tế.
Cải thiện hạ tầng giao thông và logistics: Sáp nhập giúp tập trung nguồn lực đầu tư vào hệ thống giao thông liên tỉnh, cải thiện đường sá, cảng biển và bến xe. Hạ tầng đồng bộ giúp hàng hóa, du khách và dịch vụ lưu chuyển nhịp nhàng, tạo đà cho sự phát triển bền vững của các ngành kinh tế phụ trợ.
Tối ưu hóa nguồn nhân lực và đầu tư: Khi hợp nhất, việc cân đối nguồn lực trở nên hợp lý hơn. Điều này không chỉ giúp giảm bớt chi phí hành chính mà còn tạo điều kiện cho chuyển giao công nghệ, kinh nghiệm giữa các cơ quan và doanh nghiệp địa phương, thúc đẩy các dự án đầu tư quy mô lớn.
Phát triển nông nghiệp và công nghiệp chế biến: Với diện tích đất canh tác rộng và nguồn tài nguyên thiên nhiên phong phú, việc sáp nhập sẽ khuyến khích sản xuất nông nghiệp công nghệ cao và mở rộng ngành công nghiệp chế biến. Điều này góp phần đáp ứng nhu cầu cả trong nước lẫn xuất khẩu, đồng thời thúc đẩy chuyển đổi cơ cấu sản xuất theo hướng hiện đại.
Khi hai tỉnh được liên kết chặt chẽ về mặt hành chính, kinh tế và văn hóa, không gian phát triển của vùng sẽ trở nên liên thông và toàn diện hơn. Sự kết hợp này hứa hẹn biến khu vực thành một “cửa ngõ giao thương” trọng điểm của miền Trung, nơi mà các dự án đầu tư hạ tầng, xây dựng khu công nghiệp hiện đại và phát triển du lịch – văn hóa được triển khai đồng bộ. Điều này không chỉ đáp ứng nhu cầu phát triển nội địa mà còn tạo sức hút đầu tư từ trong nước và quốc tế, đặt nền móng cho hội nhập kinh tế toàn cầu.
Trên tầm nhìn dài hạn, sáp nhập không chỉ là công cuộc tái tổ chức hành chính mà còn là dịp để định vị lại chiến lược phát triển kinh tế - xã hội của khu vực. Sự liên kết giữa các nguồn lực, công nghệ và nhân lực từ hai tỉnh sẽ tạo ra một môi trường đầu tư hiệu quả, góp phần nâng cao chất lượng sống của người dân và thúc đẩy quá trình hiện đại hóa đất nước.
Sáp nhập tỉnh Quảng Bình với Quảng Trị thể hiện tầm nhìn chiến lược của Nhà nước nhằm tối ưu hóa quy mô hành chính, đồng bộ hóa nguồn lực và khai thác tối đa tiềm năng của vùng. Qua đó, việc “nối liền một dải đất” không chỉ củng cố mối liên kết lịch sử, văn hóa mà còn mở rộng không gian phát triển kinh tế – xã hội theo hướng hiện đại. Hành động này khẳng định cam kết của Chính phủ trong việc tạo ra môi trường thuận lợi cho đầu tư, phát triển cơ sở hạ tầng và hội nhập kinh tế quốc tế, từ đó đưa cả vùng miền Trung tiến lên tầm cao mới của sự thịnh vượng và đổi mới.
Nỗ lực hợp nhất này không chỉ là bước tiến hành chính mà còn là minh chứng cho sức mạnh đoàn kết, khát vọng phát triển chung của nhân dân hai tỉnh – nơi lịch sử, văn hóa và kinh tế được hòa quyện để tạo dựng một tương lai mở rộng, phát triển và bền vững.
H.A