Thứ ba, 15/07/2025 21:51 (GMT+7)
Thứ bảy, 21/06/2025 14:48 (GMT+7)

Nghề báo: Chọn một lối đi nặng nghĩa ân tình

Theo dõi KTMT trên

Và nếu như cuộc đời cho tôi thêm một cơ hội để lựa chọn lại, tôi vẫn sẽ chọn nghề báo - chọn lại từ đầu bằng tất cả tình yêu trong trẻo, thủy chung như thuở ban đầu.

Khi ai đó hỏi tôi: điều gì đã đưa anh đến với nghề báo? Cái nghề vốn dĩ lắm truân chuyên, nhiều nhọc nhằn, những lúc tưởng như chạm tới giới hạn chịu đựng, lắm niềm vui nhưng cũng đầy nỗi buồn? Mỗi lần như vậy, tôi chỉ biết mỉm cười. Bởi phía sau nụ cười ấy là cả một miền ký ức chồng chất: những ngày tháng đã qua, những nụ cười rạng ngời, những giọt nước mắt lặng thầm, những thất bại chát đắng, những khoảnh khắc ngọt ngào... tất cả như những lớp sóng xô dạt trong hành trình hai mươi năm gắn bó với nghề.

Nghề báo: Chọn một lối đi nặng nghĩa ân tình - Ảnh 1
Tác giả, nhà báoNguyễn Văn Thủy kỷ niệm chuyến công tác tại Cộng hòa Ý.

Và nếu như cuộc đời cho tôi thêm một cơ hội để lựa chọn lại, tôi vẫn sẽ chọn nghề báo - chọn lại từ đầu bằng tất cả tình yêu trong trẻo, thủy chung như thuở ban đầu. Tháng Sáu lại về. Mỗi độ tháng Sáu, lòng tôi lại cồn cào những cảm xúc rất lạ, rất riêng. Tháng Sáu - tháng của những người làm báo. Nhưng tháng Sáu năm nay mang theo một cột mốc đặc biệt hơn cả: 100 năm Ngày Báo chí Cách mạng Việt Nam (21/6/1925 – 21/6/2025). Một thế kỷ đã đi qua, chứng kiến biết bao thế hệ nhà báo lặng lẽ dâng hiến, kiên trì phụng sự sự thật, phụng sự nhân dân, phục vụ sự nghiệp cách mạng của Đảng và đất nước. Trong những ngày đầy ý nghĩa này, khi dừng lại, ngoảnh nhìn chặng đường mình đã đi, tôi thấy lòng mình dâng trào một niềm biết ơn sâu sắc với nghề báo, với những người thầy, những đồng nghiệp, những người bạn đồng hành trên hành trình cầm bút đầy thử thách nhưng cũng vô cùng thiêng liêng này.

Tôi đến với nghề báo theo một lối đi rất riêng. Từ thuở nhỏ, khi bạn bè đồng trang lứa mải mê với những trò chơi tuổi thơ, tôi đã say mê lật giở từng trang báo cũ mà ông nội tôi – Nhà văn, Nhà báo Nguyễn Đức Ánh – cất giữ. Những tờ tạp chí ố màu năm tháng, những trang sách in thơm mùi mực giấy đã âm thầm gieo vào tâm hồn non nớt của tôi hạt giống nghề báo tự bao giờ. Nhưng rồi, điều thật sự dẫn lối tôi đi sâu vào nghề lại chính là những câu hỏi vô tư, giản dị của tuổi thơ lam lũ trên những cánh đồng làng quê: Làm gì để giúp người nghèo? Làm gì để lên tiếng cho những phận đời bé nhỏ đang chật vật mưu sinh?

Những trăn trở ấy lớn dần theo năm tháng mò cua bắt ốc, đẫm mùi rơm rạ tuổi thơ. Để rồi một ngày, tôi nhận ra: nghề báo chính là cánh cửa giúp tôi có thể lắng nghe, thấu hiểu, sẻ chia và đồng hành cùng những thân phận con người. Đó là lý do thôi thúc tôi thi và học ngành báo chí, ôm ấp hoài bão được sống trọn vẹn với nghề.

Ngày tốt nghiệp cử nhân báo chí, hành trang của tôi giản đơn lắm: chiếc máy ảnh cũ kỹ, vài cuốn sổ tay và một trái tim hừng hực khát vọng dấn thân. Tôi lao mình vào những chuyến đi xa: vượt núi, băng rừng, lội suối; đến với những bản làng heo hút, những vùng đất mà nếu không làm báo, có lẽ suốt đời tôi sẽ chẳng bao giờ biết đến. Và ở những nơi ấy, tôi gặp những cảnh đời khốn khó, những số phận thiệt thòi mà mỗi lần lắng nghe câu chuyện của họ, sống mũi tôi lại cay cay, khóe mắt rưng rưng vì thương cảm.

Nghề báo: Chọn một lối đi nặng nghĩa ân tình - Ảnh 2
Người đàn ông bên sạp báo trên phố Hàng Chuối - Hà Nội. Ảnh: Duy Khánh

Tôi hiểu rằng, làm báo không chỉ đơn thuần là phản ánh lại sự thật. Làm báo còn là sự đồng cảm sâu sắc, là khả năng lắng nghe và nói hộ tiếng nói của những người yếu thế. Đằng sau mỗi bài viết không chỉ có thông tin mà còn có nước mắt, có trách nhiệm và có cả tấm lòng của người cầm bút.

Suốt hai mươi năm ấy, tôi và đồng nghiệp đã đồng hành cùng nhau trên biết bao hành trình thiện nguyện. Chúng tôi đến với học sinh nghèo vùng cao, mang theo những bộ quần áo mới, những chiếc cặp sách nhỏ, những suất học bổng chan chứa tình người. Chúng tôi đến với bà con miền quê xa xôi, mang theo những bao gạo nghĩa tình, những món quà giản dị nhưng ấm áp ân tình. Chúng tôi đi trồng cây Bồ Đề từ đất Phật, gieo những mầm thiện nguyện giữa mênh mông đất trời.

Để mỗi mùa báo mới ra đời là cả sự hy sinh thầm lặng của những người cộng sự: từ phóng viên lăn lộn dưới cơ sở, đến biên tập viên cặm cụi bên bàn thảo thâu đêm, từ cộng tác viên miệt mài không quản ngại đường sá, đến bạn đọc luôn đón nhận và sẻ chia. Đó là những con người lặng lẽ nhưng góp phần tạo nên linh hồn cho mỗi trang báo.

Có những người thầy, người anh, người chị đã dìu dắt tôi từ những ngày chập chững vào nghề. Có những đồng nghiệp từng cùng tôi đi qua bao tháng ngày gian khó. Có người giờ đã hóa thành thiên cổ, nhưng những bài học nhân cách làm báo vẫn còn vẹn nguyên như ngày đầu. Đó là vốn quý nhất mà tôi có được từ nghề báo – một nghề không chỉ dạy tôi viết, mà còn dạy tôi làm người.

Nghề báo cho tôi rất nhiều - từ tri thức, trải nghiệm, cho đến nhân sinh quan về cuộc đời. Nhưng trên hết, nghề báo cho tôi bài học lớn nhất: bài học về sự tử tế. Mỗi lần cầm bút, mỗi lần đặt câu hỏi, mỗi lần gõ phím... đều là lúc tôi tự nhắc nhở mình: phải trung thực, phải nhân ái, phải tỉnh táo trước mọi hào quang, cám dỗ.

Làm báo - đôi khi không phải là vẽ nên bức tranh lộng lẫy của cuộc đời, mà chính là thắp lên những ánh sáng nhỏ bé giữa vô vàn mảng tối, là giữ vững lương tâm giữa cám dỗ quyền lực, là tỉnh táo giữa muôn trùng thông tin chằng chịt thật giả lẫn lộn, là nhẫn nại lắng nghe từng tiếng thở dài, từng nỗi đau âm thầm trong những phận người nhỏ bé. Nhân kỷ niệm 100 năm Ngày Báo chí Cách mạng Việt Nam, tôi cúi đầu thành kính tri ân những bậc tiền nhân - những thế hệ làm báo đi trước đã bồi đắp nên nền móng vững chắc cho nền báo chí nước nhà. Tôi tri ân những người thầy, những đồng nghiệp, những bạn đọc đã luôn bên tôi suốt hai mươi năm qua, giúp tôi gìn giữ và nuôi dưỡng ngọn lửa đam mê với nghề.

Hai mươi năm - một chặng đường chưa dài nhưng cũng đủ để tôi thấm đẫm vị nghề tôi yêu. Một vị nghề vừa ngọt ngào, vừa chát đắng; vừa thử thách, vừa vinh quang. Một nghề đầy chông gai nhưng cũng đầy ân nghĩa. Một nghề đã dạy tôi biết yêu thương sâu sắc hơn, biết sẻ chia chân thành hơn và biết sống trách nhiệm hơn với từng con chữ mình viết ra.

Và nếu được lựa chọn lại lần nữa, tôi vẫn sẽ chọn nghề báo - bằng tất cả sự trân trọng, thủy chung và biết ơn như ngày đầu tiên cầm bút.

ThS.Nguyễn Văn Thủy

Bạn đang đọc bài viết Nghề báo: Chọn một lối đi nặng nghĩa ân tình. Thông tin phản ánh, liên hệ đường dây nóng : 0937 68 8419 Hoặc email: toasoanktmt@gmail.com

Cùng chuyên mục

Sức mạnh của đoàn kết
Bài viết: "SỨC MẠNH CỦA ĐOÀN KẾT" của đồng chí Tô Lâm - Tổng Bí thư Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam.
Chiến lược xây dựng thương hiệu cho tỉnh Lào Cai (mới)
Một trục động lực mới đang mở ra những thời cơ vàng cho vùng kinh tế Tây Bắc Việt Nam vươn tầm khu vực, Lào Cai trở thành trung tâm kinh tế trọng điểm, đóng vai trò “cửa ngõ ASEAN” kết nối với Trung Quốc và Tây Nam Á.

Tin mới