Thứ bảy, 27/04/2024 04:01 (GMT+7)
Thứ bảy, 26/12/2020 14:41 (GMT+7)

Thư gửi con yêu!

Theo dõi KTMT trên

Sam, con biết đấy, mẹ đã đi rất nhiều nơi, bước qua rất nhiều thành phố, thôn xóm không chỉ ở Việt Nam. Nhìn thấy rất nhiều, gặp gỡ rất nhiều, nhưng chưa từng thấy cái ôm nào xót xa đến thế con ạ.

Sam, bây giờ là 1h49 sáng (giờ Hà Nội). Mẹ vừa về tới nhà, con đã ngủ rất sâu.

Status này là Mẹ viết cho con. Mẹ biết con vẫn thường lướt timeline của mẹ mỗi ngày. Chỉ là con không nói.

Thư gửi con yêu! - Ảnh 1
Cái ôm. (Ảnh: Na Sơn)

Mẹ vô tình nhìn thấy hình ảnh này trên profile cá nhân của một người bạn Việt Nam, chú ấy sống ở Los Angeles, Mỹ. Mẹ đã cảm thấy mình đổ gục khi bắt gặp cái ôm này. Mẹ có hỏi bạn của mẹ rằng “liệu đây có phải là một cái ôm thuần tuý tự nhiên hay có dàn xếp?”. Chú ấy chỉ cười rồi nói: “Trên đời, mỗi sự vật, sự việc đều có duyên kỳ ngộ, hãy để tâm mình sáng sạch mà nhìn nhận nó”! Mẹ đã thấy ngượng ngùng.

Sam, con biết đấy, mẹ đã đi rất nhiều nơi, bước qua rất nhiều thành phố, thôn xóm không chỉ ở Việt Nam. Nhìn thấy rất nhiều, gặp gỡ rất nhiều, nhưng chưa từng thấy cái ôm nào xót xa đến thế con ạ. Con đừng cho rằng mẹ sến súa nhé, trên mặt đất đó lạnh lắm đấy! Không trên 10 độ C đâu con.

Các con đủ may mắn. Các em ấy không may cơ cầu.

Hôm trước, mẹ nghe con tuyên bố, con có cuộc đời của riêng mình, con sẽ tự đi du lịch rồi thăm bà ngoại 20 ngày sau khi kết thúc năm học, rồi sẽ trở về cho việc tiếp tục tới trường. Mặc kệ suy nghĩ và mong muốn của mẹ. Ừ thì con cứ đi thôi.

Con mỗi ngày dành đủ 7 tiếng để ngủ. 13 tiếng để cắm mặt vào sách vở, laptop, một tiếng để ăn, một tiếng tắm xem tivi, một tiếng thể thao, còn đúng một tiếng không tròn để nói chuyện với mẹ.

Con chỉ mới 12 tuổi. Mẹ cảm thấy như bị một ai đó, một cái thứ quái quỷ gì đó cướp mất con trai của mẹ.

Nguyễn Trần Bách, mẹ nói cho con biết, con đừng quên, con là con trai mẹ.

Mẹ đang tự hỏi, vậy góc nào, khi nào thì con dành ra cho việc nuôi dưỡng ước mơ của mình? Và lời con đã hứa cùng mẹ?

Sam, con nhìn đi, ước mơ của con đang lơ lửng ngoài kia, ở 20 ngày đó đó. Đi đi, nhưng phải có chuyến đi ý nghĩa. Bay cao bay xa đi, nhưng nhớ ôm lấy những mảnh đời nhỏ bé không may mắn.

Con miệt mài phấn đấu là không sai, nhưng con đang lạc đường, con không được phép bỏ quên lý tưởng của mình, đừng ganh đua đến thế con ạ, thế giới này rộng lớn và xinh đẹp lắm đấy. Đừng chôn mình xuống cái hố thành tích điểm A cứng đờ bất hạnh đó, con nhé!

Thư gửi con yêu! - Ảnh 2
Trẻ vùng cao không đủ quần áo trong cái lạnh thấu xương. (Ảnh: Internet)

Sam, mẹ có nhiều bạn bè, có những người, họ sống xa hoa lắm, họ ngồi trên những cái siêu xe, sống trong cả dinh thự, thế mà sao mẹ thấy, họ nghèo tới mức ngoài Tiền ra thì họ chả có gì nữa, tâm tư họ lạnh lẽo buồn lắm con à! (Mẹ không võ đoán đâu, vì mẹ hiểu rõ điều đó). Cũng có những người, họ không danh môn vọng tộc, không phú quý xa hoa, có thể nói họ không giàu nhưng mà mẹ thấy họ có một đời sống rất Sang.

Con trai mẹ, hãy làm người gom góp nghĩa cử, mẹ con mình sẽ cùng lớn lên, con nhé!

Con sau 5 năm, 10 năm, rồi sau này nữa, khi đọc lại những điều này, mẹ mong, con sẽ mỉm cười thay vì một cái cúi đầu.

Suy nghĩ nhé, anh bạn!

Trần Thuỳ Dương

Bạn đang đọc bài viết Thư gửi con yêu!. Thông tin phản ánh, liên hệ đường dây nóng : 0917 681 188 Hoặc email: [email protected]

Cùng chuyên mục

Tin mới