Say đắm mùa hoa dã quỳ nở vàng rực rỡ nơi phố núi mờ sương Đà Lạt
Sắc vàng rực rỡ của hoa dã quỳ trải quanh triền đồi, thung lũng hay các cung đường trên cao nguyên Đà Lạt đã vẽ lên bức tranh thiên nhiên thơ mộng, lãng mạn.
Nhắc đến Đà Lạt, người ta thường hay nghĩ đến là “thiên đường của các loài hoa”. Từ những đóa hoa ly thơm dịu dàng, hay màu vàng tươi của những đóa cúc trắng, sắc đỏ của vườn hoa lay ơn. Còn có một loài hoa mang đến cho Đà Lạt một màu áo mới vô cùng quyến rũ được mang tên là “Dã quỳ”.
Hoa dã quỳ không lớn như hoa hướng dương nhưng lại mọc thành bụi nên khi bung nở đã tạo nên một bức tranh sắc vàng rực rỡ. Hoa dã quỳ tuy chỉ là loài hoa ven đường nhưng lại mang một vẻ quyến rũ không kém các loài hoa khác. Hoa dã quỳ nở cả triền núi, con dốc, ngay cả con đường mòn.
Hoa dã quỳ gắn liền với một câu chuyện cảm động về đôi lứa. Năm đó, trời hạn hán đến cảnh vật đều bị héo khô. Ở một buôn làng nhỏ có 1 chàng trai hiền lành, khỏe mạnh vì thương dân nên đã lên đường tìm nguồn nước. Chàng trai tạm biệt người yêu rồi ra đi. Người con gái ngồi bên bờ suối đợi người yêu từ mùa này sang mùa khác.
Đến một ngày, nàng quyết định đi tìm chàng, cứ đi mãi, men hết con đường này sang ngọn núi khác nhưng vẫn không tìm được người yêu mình đâu. Nàng kiệt sức rồi ngã xuống bên đường. Nơi cô nằm xuống, có một loài hoa lạ mọc lên trổ sắc vàng rực rỡ. Người đời gọi đó là “Hoa dã quỳ”. Hoa dã quỳ tượng trưng cho một tình yêu mãnh lãnh về lòng thủy chung.
Không sang trọng nhưng hoa cúc vàng, cũng không vạn vỡ như hoa hướng dương, hoa dã quỳ Đà Lạt chính là sự dung hợp giữa hai loài hoa này. Màu vàng của hoa dã quỳ mang sắc thái hoang dã, dễ đi vào lòng người.
Tháng 10 là thời điểm để ngắm hoa dã quỳ đẹp nhất tại Đà Lạt. Đây là lúc cả vùng Lâm Đồng đắm chìm trong sắc vàng óng sặc sỡ. Những con đường đất đỏ chênh vênh được phủ kín bởi màu hoa vàng nhỏ xinh. Dã quỳ có vẻ đẹp hoang dã nổi bật giữa đất trời thiên nhiên.
Càng về cuối năm, tiết trời phố núi càng lạnh. Cái lạnh không quá khắc nghiệt nhưng cũng đủ khiến bạn co ro trong chiếc áo khoác dày. Ấy vậy mà dã quỳ lại nở, vàng ươm khắp mọi nẻo đường. Màu vàng đó tươi tắn, rạng rỡ hơn cả nắng. Dã quỳ không có khí chất cao ngạo như hướng dương, nhưng lại có sức sống mãnh liệt hơn.
Đằng sau vẻ mong manh là ý chí quật cường, mạnh mẽ vươn mình dẫu có bão giông. Có lẽ vì thể mà người ta lại yêu thương dã quỳ nhiều đến vậy. Chỉ chờ đến ngày hoa nở, bộn bề cũng chẳng thể ngăn bước chân về lại thành phố này.
Ở Đà Lạt, bất cứ nơi đâu người ta cũng có thể thưởng ngoạn được vẻ đẹp của dã quỳ. Nhưng điều đó vẫn chưa làm thỏa mãn niềm mong mỏi của những kẻ đam mê xê dịch.
Linh Chi (t/h)